11:19 - 15/12/2017
Lắng nghe tiếng vạn vật
Lâu nay, tản văn không phải là một thể loại mới nhưng nó nổi lên trong đời sống ngày một gấp gáp và xô bồ, nó khiến người ta có thể “tĩnh lặng” một chút để thưởng thức một bầu “khí trời” mới.
Nó là điều mà tác giả của hai cuốn tản văn mới xuất bản hai tháng nay, Trương Gia Hoà đã khiến cho người đọc cảm nhận: tựa như thiền – “Điện cúp nhưng tôi lại sáng ra một điều, rằng thực ra, mọi khoảng tĩnh lặng không đến từ ngoại cảnh. Nó giống như thiền… Như hôm nay, trên tầng cao của khu chung cư, cửa sổ mở toang cho gió tự do ra vào, tôi nằm im nghe đâu đó có cả mùi sen tàn tạ, như nghe được cả tiếng cá đớp trăng, nghe hết, tiếng xe, tiếng tình nhân, tiếng đêm thở ra một hơi dài buốt lạnh… Chợt nhận ra rằng, khoảng tĩnh lặng của thành phố… ngay trong chính ngôi nhà của tâm hồn bạn” (trích trong tản văn Lặng – trang 14, trong cuốn Sài Gòn thềm xưa nắng rụng).
Lắng nghe được người khác nói là cả một nghệ thuật sống, nhưng lắng nghe được tiếng vạn vật thì phải là một con người có trái tim bao dung với cuộc đời bi ai. Những câu chuyện về chiếc lá, về đốm nắng, về bức tường và cả về những đám mây trong tản văn của Gia Hoà khiến cho ta thấy mình là… chính như chúng. Như một câu chuyện giản dị về bức tường lẽ ra “chỉ đơn giản cho người ta tựa lưng vào đó, để ôm ghì người yêu rồi hôn nhau ngấu nghiến” thì giờ đây, nó đã là thứ chia cắt tình thân gia đình ruột thịt, đến nỗi “bạn vừa đi đám tang bố anh Hồng về. Quan tài của ông nằm ở… ngoài sân. Vì phía trong nhà đã chia đôi ra rồi, quan tài đặt ở nhà nào cũng hẹp, lệch và… không tiện”. Hay với nắng, cô rất hồn nhiên: “Những ngày không đi làm, cứ nằm lười trong phòng ngủ nhìn ra ban công xem nắng nhảy nhót, một niềm khoan khoái thư hoà len lỏi trong tâm hồn tôi”.
Gia Hoà viết văn hiền lành, như chính con người cô. Một người đàn bà đam mê viết và giữ lại ký ức của hầu hết các thành viên trong gia đình. Nhưng cô còn là một người mẹ đã sinh ra những đứa con… giống như mình. Trong chuyện Những đám mây trôi về đâu? là một câu hỏi của con gái, nhưng cũng là câu hỏi của biết bao nhiêu thế hệ đã từng nằm dài ra cỏ, nhìn mây trôi và tự hỏi lòng như thế. Ai cũng có câu trả lời cho riêng mình rồi rơi vào thế bí khi câu hỏi này lấn tới câu hỏi khác. Gia Hoà cũng vậy, câu trả lời cho đám mây của cô là “trôi về phía cuối trời” như lời một bài hát, nhưng “phía cuối trời” là phía nào thì cô không thể giải đáp và chắc cũng chẳng có ai giải đáp được.
Thế mà con gái của cô đã giải đáp được, câu trả lời của cô bé bốn tuổi như một “chân lý”: “Con nghĩ là những đám mây đó đang bay về với mẹ của chúng!”.
Chúng ta, cuối cùng rồi cũng quay về nguồn mà thôi.
Gia Hoà không giấu mình trong con chữ, cô kể về bệnh tật của mình, nhẹ nhàng, như không trong những chi tiết nho nhỏ từ xếp hàng ăn cơm từ thiện trong bệnh viện Ung bướu, đến câu chuyện cô kể về “sự bỏ quên” gây ra những cảnh chia ly thống khổ xảy ra trong lúc cô cũng chờ khám và mong mình không bị rơi vào. Hay trong câu chuyện Bạn ung, thấy thấp thoáng những con người rơi vào bệnh tật, chia ly, đau đớn nhưng cuối cùng cũng chỉ là sự đón nhận nó và cần chia sẻ. Muốn vậy, càng cần có những người bạn. Gia Hoà đã thành công khi cô không chỉ làm bạn với những người “hàng xóm” để được “ngắm hoa giùm” khi họ đi vắng hay “ăn chực” món canh bông so đũa của cô thợ làm tóc gần nhà… cô còn làm bạn với rất nhiều những cảnh tình của đời sống, từ chiếc quang gánh cho đến cái bàn học, tủ sách đầy tạp chí và cả những cánh cửa cho thiếu nữ tựa vào để làm thơ…
“Giàu vì bạn”, người giàu có như Gia Hoà, thật là không còn có gì để còn ao ước nữa. Tôi tin rằng Gia Hoà sẽ vẫn tiếp tục sống lạc quan, yêu đời và tận hưởng từng phút giây hạnh phúc mà bạn đã viết ra, như những dòng tản văn tràn ngập ánh nắng. Cho nên người có nhân duyên đọc cuốn sách này, coi như đã được Gia Hoà “chia của” để bớt đi những đau buồn, vất vả, lo toan trong đời sống ngày càng khốn khó này.
Ngân Hà
Theo TGTT
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này