09:27 - 21/09/2017
Bác sĩ ‘ban ơn’ cho bệnh nhân?
Vừa qua, đoạn clip một bác sĩ ngồi gác chân lên ghế khi giao tiếp với bệnh nhân được tung lên mạng. Đây không phải lần đầu tiên những hình ảnh như thế này xuất hiện trước công chúng và làm xấu đi hình ảnh người làm y tế.
Bác sĩ giám đốc một bệnh viện lớn ở TP.HCM, có lần chia sẻ: “Mười vụ việc lùm xùm trong khám chữa bệnh xuất hiện trên báo chí, thì chín vụ bắt nguồn từ giao tiếp của nhân viên y tế với bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân. Quản lý cả ngàn con người, chúng tôi nhắc nhở hoài nhưng thật khó sửa chữa”.
Ở một bệnh viện nhi đồng của TP.HCM, không ít người nhà đưa trẻ đi khám tai mũi họng đều khen nức nở một nam bác sĩ luôn khám nhiệt tình và nói chuyện vui vẻ với các bé, kiểu như: “Con mở miệng cho bác sĩ xem chút xíu, bác sĩ không làm con đau đâu!”, “Con đau thế nào? Bác sĩ khám rồi chữa cho con hết bệnh!”
Nhưng ở bệnh viện này cũng không ít người bức xúc khi đưa con khám tim mạch và gặp một bác sĩ thường la mắng người nhà bệnh nhân, nói chuyện khá khó chịu: “Tôi nói rồi sao bà không chịu hiểu, không hiểu thì tìm người khác hỏi đi, giờ bà bước ra
ngoài cho người khác khám tiếp”.
Có một điều đáng lưu ý, gần như tất cả sự cố về giao tiếp nhân viên y tế và bệnh nhân xuất phát ở các bệnh viện công, hãn hữu lắm mới ở bệnh viện tư. Vì sao như thế? Có người giải thích bác sĩ, điều dưỡng bệnh viện công làm việc quá tải nên họ dễ bực bội, nóng nảy. Cũng có người nói do quen với tư duy ban ơn của khu vực công lập, không xem trọng bệnh nhân, nên nhân viên bệnh viện công thường ứng xử không đúng mực với bệnh nhân.
Thời buổi bệnh viện công phải tự chủ tài chính hoàn toàn, muốn có nguồn thu bền vững, bệnh viện phải xem bệnh nhân là khách hàng thực sự, vì thế khi bước vào bệnh viện nào bệnh nhân cũng được nhân viên chăm sóc khách hàng đón tiếp chu đáo, chưa kể nhân viên bệnh viện ai cũng được học giao tiếp với bệnh nhân và quản lý cảm xúc trong làm việc.
Nhưng theo bác sĩ Th., trưởng phòng công tác xã hội ở một bệnh viện, học thì học chứ hiệu quả không bao nhiêu vì tâm tính con người hình thành từ nhỏ, rất khó thay đổi. Ông nói: “Sẽ là ảo tưởng nếu trông chờ các lớp huấn luyện này mang lại sự ứng xử chuyên nghiệp cho nhân viên y tế, bởi họ phải làm việc 8 tiếng mỗi ngày trong môi trường thiếu chuyên nghiệp”.
Làm việc 20 năm ở bệnh viện công, nên bác sĩ Th. thừa hiểu sự thiếu chuyên nghiệp ở đây. Ông đơn cử: “Làm ở bệnh viện tư, nhân viên sợ bị kỷ luật, đuổi việc nên làm việc đàng hoàng. Còn ở bệnh viện công, muốn kỷ luật nhân viên, ban giám đốc phải họp hành đủ ban bệ cả chục lần, nên tâm lý chẳng mấy ai sợ”.
Bác sĩ Th. nói đúng, vì khi tôi hỏi một người làm ở bệnh viện nhi đồng đề cập ở trên, tại sao ban giám đốc không xử lý bác sĩ hay nạt nộ người nhà bệnh nhân, người này trả lời: “Kỷ luật sao được vì anh ấy nghe đâu thuộc dạng quen biết và được gửi gắm vào làm”.
Trong khi đó, bác sĩ N.T.K.O, từng công tác tại trung tâm y tế Q.10, TP.HCM, cho biết việc giao tiếp ứng xử chuyên nghiệp của người thầy thuốc phải hình thành từ nhà trường, trường đại học, nhưng ở đây người ta chỉ dạy người học kiến thức chuyên môn và thiếu huấn luyện về giao tiếp.
Bà nói: “Tôi chứng kiến nhiều sinh viên y khoa thực tập quàng ống nghe qua vai và đi lại đùa giỡn trong bệnh viện. Có bác sĩ trẻ mới ra trường, nhưng khám bệnh cho người lớn tuổi lại không xưng hô cho phải phép, chỉ gọi tên trống không, xem mình như kẻ bề trên và bệnh nhân là người bề dưới”.
Trước hành động ngồi co chân lên ghế của nữ bác sĩ tuần qua, có người lên tiếng bênh vực, nói có thể bác sĩ này làm việc quá mệt rồi, nên theo bản năng bà có thể ngồi co chân lên ghế khi giao tiếp với bệnh nhân, một hình ảnh xấu xí nhưng chấp nhận được vì trong chuyên môn bà không làm sai (!?).
Đúng là bác sĩ không phải là những robot, họ cũng là con người, sau một ngày làm việc vất vả, họ có quyền mệt mỏi và làm theo phản xạ tự nhiên của mình, chứ không thể lúc nào cũng phải tươi cười, ân cần với bệnh nhân. Thế nhưng, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân cũng là con người, họ đang có vấn đề về thể xác lẫn tinh thần, và họ có quyền được đối xử đúng mực khi vào bệnh viện.
Bác sĩ V., người có 30 năm trong nghề, hiện là trưởng khu khám ngoại trú một bệnh viện lớn ở TP.HCM, nói: “Không ít thầy thuốc tưởng chỉ cần làm chuyên môn tốt, còn ứng xử và giao tiếp với bệnh nhân thế nào cũng được. Suy nghĩ này không đúng, vì khi tâm lý bệnh nhân bị ảnh hưởng thì thuốc có tốt cách mấy bệnh của họ cũng khó hết được”.
bài, ảnh Vô Thường
Theo TGTT
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này