09:14 - 01/06/2019
Ngôi trường kỳ lạ
Lúc mới đến ngôi trường này, tôi rất ngạc nhiên khi thấy mỗi phòng làm việc ở đó có cái đồng hồ dạng quả lắc trong phòng.
Tôi thắc mắc lắm, nhưng chẳng biết hỏi ai, vì ngại người ta cho mình tò mò chuyện nhà người ta.
Bữa đó, khi đang ngồi trò chuyện với mấy anh chị trong hội đồng quản trị (HĐQT) về một kế hoạch tập huấn nhân bản cho giáo viên và học sinh của trường, câu chuyện dang đến lúc bàn thảo căng thẳng, mọi người đang quyết liệt bảo vệ ý kiến của mình thì chợt có tiếng chuông chùa vang lên ngân nga.
Tiếng chuông giảm tốc… tâm hồn
Gần như ngay lập tức, các anh chị trong HĐQT như “hoá đá”, mọi người im bặt, mắt nhắm lại, hai tay khoanh trước ngực, hít sâu và thở ra một cách chậm rãi. Một không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng như thể trước đó chưa hề đang ồn ào, náo nhiệt.
Tiếng chuông ngân nga kết thúc, mọi người mở mắt ra và hoạt động sôi nổi như chưa hề có phút “hoá đá” vừa rồi.Điều đó, lặp đi lặp lại nhiều lần mỗi khi đồng hồ đổ chuông báo giờ.Việc “hoá đá” không chỉ trong thành viên HĐQT, mà cả giáo viên trong văn phòng, nhân viên… đều có sự thực hành y như vậy. Quy trình luôn là : dừng việc – cúi đầu – nhắm mắt – hai tay đặt trước bụng – hít thở sâu – lặng thinh.
Lần đầu, tôi đã thực sự ngạc nhiên trước hiện tượng đó, nhưng khi nghe giải thích từ người bạn, minh hiểu và thấy thật thú vị: “Cứ mỗi giờ đồng hồ trôi qua, tụi mình cần dừng lại một chút, lắng lòng, tĩnh lặng để giảm bớt nhịp sống, hít thở sâu để làm cho cơ thể được thanh lọc, mắt nhắm lại giúp mình có thời gian ngắn ngủi nhìn lại trong tâm mình, nhận biết những gì đã và đang làm đúng sai thế nào”.
Thật hay, một cách sống chậm giúp cho mọi người lắng tâm xuống, giữ được sự bình tĩnh an nhiên tự tại của bản thân
Thiền đề bình tâm
Tôi chơi với anh bạn làm quản lý ở một ngôi trường – theo như anh nói thì: “hổng phải trường quốc tế gì đâu, trường làng thôi”. Ngôi trường của anh ấy, không giống lắm với những ngôi trường khác, luôn nhắc nhở và chỉ dạy học sinh đi nhẹ, nói khẽ, cúi chào bạn bè mình, cúi chào thầy cô, cúi chào những người khách đến thăm trường. Ngôi trường bạn mình dạy học sinh phát triển bản thân dựa trên ba nền tảng cơ bản: một nghị lực kiên định, một trí tuệ minh mẫn dựa trên một nền tảng đạo đức nhân bản.
Một trong những điều thú vị nhất ở ngôi trường của anh là 30 phút thiền định mỗi ngày dành cho giáo viên và học sinh của trường.
Nhà trường chọn hình thức Thiền Vipassana (tiếng Việt thường gọi là Thiền Nguyên thuỷ) để giúp giáo viên và học sinh có được sự bình tâm và an lạc mỗi ngày. Mỗi buổi sáng, trước khi vào giờ học, học sinh tập trung vào hội trường, ngồi trên những chiếc bồ đoàn nhỏ, nhạc thiền nhẹ nhàng phát ra và thầy trò cùng nhắm mắt toạ thiền để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Nói chuyện với tôi, anh bạn kể: “Việc thiền mỗi ngày được áp dụng từ khi trường mới ra đời, lúc đầu cũng có đôi chút chệch choạc, nhưng dần dà thành thói quen của mọi người trong trường”. Nhờ thiền định mỗi ngày, học sinh ít có hành vi tiêu cực trong hoạt động, giáo viên cũng tránh được những cách ứng xử “manh động” ảnh hưởng đến nghề nghiệp, uy tín của giáo viên và nhà trường.
Tôi cũng đã thử ngồi thiền cùng học sinh ở ngôi trường đó, cảm giác có được sau 30 phút thiền thật thú vị: trí thanh thản, tâm nhẹ nhàng và cảm nhận được một luồng sinh khí tươi mát trong lòng khi bước vào buổi làm việc. Có lẽ vì vậy, khi đến ngôi trường này, bầu không khí mình cảm nhận được trong sinh hoạt là sự nhẹ nhàng, từ tốn, không to tiếng không căng thẳng và thân ái chân tình giúp đỡ nhau.
Tôi không nghĩ rằng hình thức này nên áp dụng mở rộng trong các trường học – vì mỗi trường có cách giáo dục học sinh khác nhau. Nhưng tôi thấy rằng, có thể, thiền là một chọn lựa khá hay, ít nhất cho giáo viên, giúp họ có được sự bình tâm và sáng suốt trước những khó khăn của nghề nghiệp, mà để vượt qua được, đòi hỏi ở người giáo viên phải có được kiên trì (Định), khôn ngoan (Tuệ) và yêu thương chân thành đối với học sinh của mình (Đức).
Phạm Phúc Thịnh (theo TGHN)
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này