22:19 - 06/04/2018
Cà phê sáng thứ tư: nước của rác
Nhà chị ở trong con hẻm nhỏ xe vào được. Mỗi sáng tưới cây từ ban công tầng một, chị quán tính nhìn sang nhà đối diện, và thường bắt gặp người phụ nữ mở cửa ra, quen thuộc đặt túi rác nơi cổng.
Từ nơi đó hằn rõ một vệt đen lưu cữu chảy ra giữa hẻm, kéo sang phía nhà chị… Người hàng xóm chị có thấy vệt nước rác đó không? Chắc không, hoặc để ý cũng… bình thường.
Nhớ hồi còn ở chung cư tập thể cơ quan, tầng dưới căn hộ chị là một ông có nghề liên quan chữ nghĩa, làm việc ở nhà. Không chỉ mỗi sáng, giờ nào trong ngày cũng dễ dàng bắt gặp trước cửa nhà ông túi rác nho nhỏ. Và từ đó cũng có vệt nước chảy dọc cầu thang, thấm sẫm vô tường thành vệt đen năm tháng. Một lần chị hỏi ông sao không mang thẳng xuống thùng rác chính của chung cư. Ông kêu để đó có dịp ra phố bỏ luôn. Hỏi sao không để trong nhà. Ông nói sợ hôi và sợ quên. Hẳn ông là người hay quên thật, nên quên chuyện cửa nhà ông cũng là lối đi chung, tức người đi lên hay đi xuống đều phải ngang qua túi rác nhà ông! Một lần, không còn kiên nhẫn khi túi rác kia càng lớn, nước bên trong càng óc ách, chị đành làm một chuyện bất thường: Ký tặng ông quyển sách mới ra, bên trong để phong thư càu nhàu… rác, dĩ nhiên với lời lẽ văn hoa. Được vài hôm không thấy rác ở lối chung, nhưng mãi mãi ông tránh, không muốn chào chị.
Từ thật lâu, chị có thói quen đặt túi nylon nhỏ trong chiếc tô sâu để bỏ rác vào. Khi túi sắp đầy thì cột lại cho vào bao rác lớn. Trước khi cho rác vô túi nhỏ bao giờ chị cũng cẩn thận chắt hết nước, bởi chị xót cho những người công nhân vệ sinh, xót những con đường loang lê nước rác… Trở lại nước rác nhà hàng xóm bên kia hẻm: Nhiều lần chị định than với ông tổ trưởng tổ dân phố về chuyện nước–rác, nhưng nói sao khi chính ông là chủ quán bia chiếm hơn nửa con hẻm từ sáng đến khuya?! Mỗi ngày phải đi ngang những vệt nước rác, đi ngang quán bia bào mòn sức khỏe, tinh anh của con người, nên chị khó lòng nén tiếng thở ra mỗi khi nghe ai đó nói dựng xây thành phố văn minh, sánh vai xứ này, xứ khác. Chị nghĩ những người nói như vậy chắc chắn đã từng đi xứ nọ xứ kia, nên chỉ còn hai khả năng khiến họ nói hiên ngang: nói cho… oai, hoặc chưa đi vô ngóc ngách Sài Gòn – trung lưu – để thấy văn minh còn xa lắm…
Việt Linh (theo TGTT)
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này