15:35 - 06/07/2017
Lục Phạm Quỳnh Nhi – cô gái 20 tìm thấy mình qua cổ nhạc
“Tôi luôn cho rằng học là mình tích luỹ cho mình trước, để chia sẻ với những người có duyên bằng cả tấm lòng mình, lan toả dần ra là được.” – Lục Phạm Quỳnh Nhi
– Bạn có thể kể về hành trình đến với thể loại âm nhạc mà giờ đây hiếm người trẻ nào theo, chắc hẳn ngọn lửa nhen lên từ còn rất bé?
– Nhà tôi không có ai theo con đường nghệ thuật, tôi và em gái là hai người đầu tiên học nhạc cụ. Tuy vậy ba mẹ luôn sẵn lòng ủng hộ con cái học những gì chúng thích. Đặc biệt là ba, thông qua các bài hát ru và các câu chuyện kể đã nuôi dưỡng cho tôi tình yêu đối với văn hoá – lịch sử. Năm mười tuổi tôi biết đến nhóm Cội Việt, một công ty giáo dục về văn hoá – lịch sử. Từ đó, tôi có cơ hội học hỏi nhiều hơn, tình yêu đó lớn dần cho đến khi đọc xong hồi ký của thầy Trần Văn Khê, duyên hạnh như đã hội đủ. Tôi quyết định: “Mình sẽ làm gì đó cụ thể cho văn hoá chứ không chỉ là nói suông nữa, mình sẽ học đàn tranh”. Càng học thì càng thấy mê say đến bây giờ.
– “Thấy” mình qua cổ nhạc” là chương trình bạn thực hiện ngay trong chuyến về nghỉ hè. Điều gì đã thôi thúc bạn tham gia thực hiện chương trình này?
– Tôi đã từng trải qua nhiều giai đoạn hoang mang về việc mình là ai, vì sao lại suy nghĩ – hành động như hiện nay. Hơn nữa, tôi nghĩ một người khi sống nên có ba chiều thời gian quá khứ – hiện tại – tương lai. Thông qua cổ nhạc tôi hiểu được “quá khứ” – là bối cảnh đất nước, văn hoá, cái nôi mình sinh ra và có phần chịu ảnh hưởng. Đối với cổ nhạc, tôi sẽ hiểu được thanh âm của các vùng miền; nhạc miền Bắc vui nhộn tình tứ, nhạc miền Trung man mác buồn, hay nhạc miền Nam dí dỏm với các điệu lý nhưng cũng có lúc thật thê lương. Tôi hiểu được sự tha thiết của cô gái “Người ơi người ở đừng về”, thấy tiếng Việt sao mà hay quá, thấy mình có sự kết nối với ông bà tổ tiên, cảm giác như mình không chỉ là mình mà còn là sự tiếp nối của lịch sử, và đó là manh mối để tôi hiểu chính mình hơn. Tôi cảm thấy mình may mắn khi vượt qua giai đoạn hoang mang của tuổi trẻ, nên muốn chia sẻ lại cho các bạn khác như một lời gợi ý để biết đâu đấy có bạn sẽ có duyên với cổ nhạc và đi theo con đường bảo tồn văn hoá Việt.
– Du học ở Canada, rồi ở Đài Loan, nhưng ở đâu bạn cũng vẫn tiếp tục chơi và giao lưu văn hoá bằng những bài ca dân gian Việt Nam, theo bạn, những khác biệt về văn hoá, đặc biệt là văn hoá cổ truyền dân tộc của những người nước ngoài có tác động đến sự tò mò, ham thích của họ đối với âm nhạc dân tộc Việt? Họ đã nói những gì với bạn khi nghe bạn chơi cổ nhạc trên đất nước họ?
– Sự hấp dẫn của văn hoá Việt Nam đối với các bạn nước ngoài, theo tôi là tính giản dị, thể hiện qua hình dáng các nhạc cụ, nhưng cũng đa dạng và linh hoạt khi chơi nhạc – thể hiện qua hệ thống dân ca từ Bắc đến Nam, các hơi điệu. Các bạn nước ngoài lần đầu nghe cổ nhạc Việt Nam đa phần là ngạc nhiên thích thú. Không chỉ nghe rất hay mà còn diễn tả được nhiều cảm xúc mà các bạn không ngờ thông qua đó lại có thể hiểu được tính cách của người Việt nhiều như vậy.
– Bạn có nghĩ sau khi hoàn tất việc học trở về nước, bạn sẽ làm điều gì thiết thực nhất cho bản thân, gia đình và xã hội?
– Có lần tôi đi taxi tài xế là người Đài Loan, thấy tôi mang theo đàn tranh, người ấy đã hỏi về nhạc cụ này và âm nhạc Việt Nam. Tôi đã chia sẻ với anh ấy y hệt như nội dung mà mình thuyết trình ở các chương trình giao lưu. Một lần khác khi đã về Việt Nam, một anh xe ôm cũng thích nhạc cổ truyền đã hỏi tôi một số câu hỏi và tôi cũng trả lời cặn kẽ cho anh như là đang thảo luận trên diễn đàn. Tôi nghĩ việc thiết thực là dù chỉ giúp cho một người hay một nhóm, một cộng đồng, hay cho chính bản thân mình, cần dốc hết lòng hết sức, làm tử tế đàng hoàng là đã được hạnh phúc rồi. Tôi luôn cho rằng học là mình tích luỹ cho mình trước, để chia sẻ với những người có duyên bằng cả tấm lòng mình, lan toả dần ra là được. Tôi hy vọng âm nhạc cổ truyền nói riêng và văn hoá nói chung sẽ là dòng nước mát cho đời sống tinh thần của mọi người, hướng con người đến cái đẹp và cái thiện.
– Bạn đã nói rằng bạn rất thích câu slogan của đất nước Canada: “Đa văn hoá là sức mạnh của chúng ta”. Theo bạn, liệu Việt Nam, cụ thể là Sài Gòn có được sức mạnh ấy không và nếu có thể góp ý cho thành phố này, bạn sẽ chia sẻ những gì?
– Sài Gòn, theo tôi cũng giống như Canada ở tính đa dạng văn hoá. Vùng đất này không chỉ có người Kinh mà còn có người Hoa, người Khmer, và càng ngày càng nhiều nhóm cư dân đến trú ngụ như Hàn Quốc, Mỹ… Người Sài Gòn có thể xem múa ballet, xem kịch, xem biểu diễn Quảng Đông, nghe đờn ca tài tử… vì thành phố có nhân lực để thực hiện các hình thức ấy. Không gian văn hoá cộng đồng là nơi để “văn hoá” được trưng bày ra cho người dân chọn lựa, và càng đa dạng càng sắc màu thì đời sống sẽ thi vị.
Bên cạnh đó, tốc độ phát triển nhanh nhưng lại ít không gian văn hoá cộng đồng, nhịp sống bận rộn với công việc nên các yếu tố văn hoá chưa được khai thác hoàn toàn, là một điều đáng tiếc cho thành phố này.
– Một câu hỏi ngoài lề văn hoá, nhưng lại liên quan đến cá nhân về sự lựa chọn. Bạn cho rằng chính cha mẹ đã góp phần cho bạn lựa chọn việc đi du học để bạn có thể trưởng thành tốt hơn?
– Có thể ba mẹ ảnh hưởng đến lựa chọn của tôi, nhưng người quyết định, chịu trách nhiệm và sống với lựa chọn ấy vẫn là mình. Tôi nghĩ lắng nghe chính mình là điều tiên quyết. Quan trọng là khi đi trên con đường, cứ an tĩnh, kiên nhẫn và chịu trách nhiệm với quyết định ấy; hạnh phúc đã nằm trên từng bước chân rồi.
Ngân Hà thực hiện
Theo TGTT
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này