16:23 - 23/06/2019
Nước mắt người lạ trên hồ Loch Ness
Tôi tình cờ gặp F trong hành trình tour hai ngày một đêm tới Loch Ness, Scotland. F. sinh năm 1985, đến từ Ma Cao.
F chủ động chào tôi khi bước lên xe buýt, chắc do thấy tôi cũng là châu Á. Trên đường đi, xe dừng lại cho khách ăn trưa, F hỏi tôi có muốn ăn cùng không? Tôi gật đầu! Thế là thành bạn đồng hành.
Tối đến Loch Ness vẫn còn mưa rỉ rả suốt.Mưa lâm thâm tưới tẩm những dãy nhà cổ. F. và tôi cùng nhau ăn tối trên tầng áp mái của nhà hàng địa phương có từ năm 1795. Bên khung cửa sổ là con kênh đào be bé chia dãy phố làm hai. Hầu như không có một chiếc xe nào chạy ngang phá vỡ không gian trầm ướt này. F gọi salad cá hồi và ly vang đỏ. Bên ngoài trời vẫn đổ mưa… F. hỏi tôi vì sao đi du lịch một mình?
Và tôi cũng hỏi F. câu tương tự.
F. vừa nghỉ việc tại BMW với vị trí giám sát bán hàng. Cô dồn hết số tiền dành dụm để đi du lịch vòng quanh châu Âu trong bốn tháng. Tính đến thời điểm chúng tôi ngồi ăn tối, F. rời Ma Cao được hai tháng rưỡi và đã đi qua sáu nước, mười hai thành phố ở châu Âu và Anh quốc. Tôi hỏi sau chuyến đi này cô dự định làm gì?“Tớ dự định sẽ quay lại Edinburgh và làm tình nguyện viên cho hotel mà tớ đang ở khoảng ba tháng. Tớ sẽ làm mấy việc lặt vặt cho họ như dọn phòng, đón khách. Đổi lại họ cho tớ ở và ăn sáng miễn phí và tớ sẽ có cơ hội trau dồi thêm tiếng Anh!” Nhấp một ngụm trà, tôi từ tốn giải thích cho F: “Thứ nhất, cậu không cần phải mất ba tháng làm việc dọn phòng ở hotel chỉ để học tiếng Anh từ xứ sở Scotland. Thứ hai, nếu cậu muốn thay đổi môi trường và học tiếng Anh, thì tốt nhất là nên học cái gì đó có ích cho cuộc sống và công việc sau này.Thứ ba, nếu nhận lời làm việc không lương thì ít nhất công việc đó phải mang lại thêm cho cậu kiến thức mới, kinh nghiệm mới.Làm ơn đi! Ba tháng dọn phòng để học tiếng Anh với một người có kinh nghiệm làm việc như cậu là không đáng chút nào!”.
Giải thích xong, tôi chia sẻ câu chuyện đi du học ở tuổi 34 của mình.Chính xác cái tuổi hiện tại của F., cô ấy ngồi nghe với sự tập trung cao độ. Tối hôm đó, tôi email ngay lập tức cho người quản lý sinh viên ở trường tôi học bên Hà Lan và sắp xếp cuộc gặp cho F. Thật đúng thời điểm vì sau Edinburgh, F. sẽ đến Hà Lan năm ngày.
Ngày hôm sau khi cả đoàn đi lên hướng cao nguyên của Scotland.Trời vẫn còn mưa lâm râm. Buổi trưa, bác tài thả mọi người xuống thị trấn nhỏ hai tiếng đồng hồ để tự ăn trưa. Tôi và F. đi vào quán cà phê trông có vẻ rất đông người già đang từ tốn ăn bánh uống trà vào trưa chủ nhật.Có thể họ vừa đi lễ nhà thờ về.Tôi gọi một bình trà nhài và miếng cheesecake. F. nói: “Từ tối hôm qua đến giờ tớ vẫn không thể hình dung nếu tớ được học ở Hà Lan thì như thế nào? Tớ nhẩm tính số tiền tớ đang có để xem nếu không xin được học bổng thì tớ có xoay xở được không…” Tôi trấn an: “Cậu không cần quá căng thẳng! Sau khi kết thúc bốn tháng du lịch, cậu nên về lại Ma Cao và chuyên tâm luyện tiếng Anh. Cậu cũng có thể vừa đi làm vừa học, vì như vậy sẽ giúp cậu có thêm chi phí! Gia đình cậu có thể giúp cậu mượn ít tiền không?”Thật tình tôi không cố ý hỏi sâu về chuyện gia đình, tới lúc này F. bắt đầu kể tôi nghe câu chuyện của cô ấy.
F. là con một. Ở Ma Cao thế hệ của cô, thường gia đình nào cũng chỉ có một con, dù trai hay là gái! F. nói mẹ cô chưa sẵn sàng khi sinh cô! Bà chưa muốn có một đứa con khi mới cưới chồng. Từ bé đến lớn, mẹ F. luôn nói cô chính là sự xui xẻo của bà. Mỗi lần đánh bạc thua, bà trút hết cơn giận dữ cay cú lên đầu F. Bà gọi cô là “của nợ”. “Tớ không nhớ lần cuối cùng tớ ôm bà ấy là khi nào…”. Từ bé đến lớn, cô chỉ mong làm thật nhiều tiền để mua cho bà ấy một căn hộ coi như “trả hết nợ mẹ con” và đường ai nấy đi, không còn dính líu gì nữa! Và F đã làm điều đó. “Ngày mẹ và ba tớ dọn về căn hộ đó, tớ nói với bà ấy rằng, từ nay tớ không muốn gặp bà ấy nữa. Căn hộ này là để trả cho công sức bà đã sinh tớ ra mặc dù tớ không bao giờ mong được làm con bà ấy! Ba tớ khóc như mưa nhưng bà ấy vẫn dửng dưng. Sau đó tớdọn ra ở riêng cho tới khi mắt tớ bị mất hoàn toàn thị lực phải đi Hong Kong phẫu thuật…”.
Nói đến đây thì hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má F. Cô đã trải qua bốn lần phẫu thuật để lấy lại thị lực khoảng 6/10 so với người bình thường. Giờ thì tôi hiểu vì sao hôm qua sau khi ăn, F. hối hả bảo cô phải về hotel trước khi trời tối!
F. nói với tôi trong suốt thời gian cô nằm viện, người chăm sóc cô là ba! Cả hai tháng rưỡi nay khi lang thang một mình ở châu Âu, cô chỉ nhắn tin cho ba cô biết. Mẹ cô không quan tâm cô đang làm gì, ở đâu. F. nói: “Tớ muốn đi du lịch vì trong bốn tháng không thấy gì, tớ chỉ mong được mở mắt nhìn thấy chính mình trong gương. Được thấy đường đi toilet một mình mà không phiền đến ba tớ.Tớ tự nói với mình rằng, chỉ cần tớ thấy trở lại sẽ đi khám phá thế giới này.Nhìn ngắm nhiều điều mới mẻ, tươi đẹp ngoài kia và quên đi quá khứ đau buồn mà mẹ tớ đã để lại trong tâm trí tớ… nhưng tiếc là… có những điều dù thể nào cũng không quên được”.
Tôi biết rằng cả tôi và F không thể lựa chọn được sinh ra trên cõi đời này theo cách mà chúng tôi mong muốn. Nhưng tôi nói với F, rằng, chúng ta có thể chọn lựa cách đối đầu với số mệnh của chính mình!
Tôi cũng tin rằng, ẩn trong sự trắc trở của số phần, luôn có một mầm sống sẵn sàng vươn lên dù có ra sao!
YK Đỗ (theo TGHN)
Có thể bạn quan tâm
Bích Ngọc – San Hậu
Ra mắt Giai phẩm Thế Giới Hội Nhập Xuân 2024
Cuộc đời mới cho ‘phó sản’
Ông Tư Việt Lúa Mùa – người nhặt từng hạt tấm
Phim ngắn: cuộc chơi hay khởi nghiệp?
Tags:hồ Loch Ness
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này