13:44 - 04/04/2020
Lạc quan, yêu đời trong chống dịch
Chỉ một tuần sau khi đăng status “Báo cáo, biệt đội Covid-19 tuần 3 đã hoàn thành nhiệm vụ”, bài viết của bác sĩ Phan Minh Phương có gần 100 bình luận và hơn 600 lượt chia sẻ. Đơn giản vì người ta thấy ở nữ bác sĩ trẻ này một tinh thần chống dịch lạc quan, yêu đời.
Tại phòng làm việc của khoa nhiễm B bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP.HCM, tranh thủ lúc bác sĩ Phương dừng công việc, tôi hỏi: “Mất bao lâu em mới hoàn thành được bài viết 800 chữ đó?” Phương nói: “Khoảng 90 phút. Trên đường từ bệnh viện dã chiến Củ Chi về lại Sài Gòn, em viết một mạch trên điện thoại di động vì muốn giữ lại mọi cảm xúc của mình”.
Bác sĩ Phương cho biết mình đến với ngành nhiễm như cơ duyên. “Năm 2014 tốt nghiệp ra trường, em nộp hồ sơ ba bệnh viện, nhưng bệnh viện bệnh Nhiệt đới gọi em phỏng vấn trước. Qua phỏng vấn, em thấy ban giám đốc rất trọng thị và quý mến em, nên em nhận lời. Đó là một chọn lựa đúng vì bệnh viện này có môi trường học tập tốt, giúp em phát triển chuyên môn rất nhiều”.
Ngày bệnh viện tổ chức bốc thăm các bác sĩ tình nguyện đi làm việc tại bệnh viện dã chiến Củ Chi, bác sĩ Phương xung phong đi trước, phần vì tò mò muốn biết công việc chống dịch như thế nào, phần thì nghĩtrước sau mình cũng đi.
“Ngày đầu tiên lên mình chả biết gì hết, nhận bệnh muốn xỉu, nghe than phiền cũng muốn xỉu, khẩu nghiệp nhiều hơn ăn cơm, than xuất ra chắc nhiều hơn mỏ Quảng Ninh. Ban ngày khám, tối nhận bệnh, làm hồ sơ, rạng sáng làm báo cáo gửi sở… Công tác chống dịch vốn chỉ nghe thầy kể “Once upon a time” (Ngày xửa ngày xưa – NV) giờ rõ ràng trước mặt. (…) Mỗi lúc mệt mỏi quá, mình bật mấy bài hát của Tiêu Chiến (diễn viên chính trong phim Trần tình lệnh – NV) lên nghe là thấy đỡ hẳn” (trích status).
Bí quyết nào để em có được tinh thần lạc quan, yêu đời như thế? Phương chia sẻ: “Sau giờ làm việc, em học vẽ, học múa, học đàn piano, gặp bạn bè trò chuyện như một cách xả stress. Như thế mọi thứ cân bằng và hôm sau em lại đi làm”. Nói xong, Phương cho tôi xem bức vẽ của cô cho trang bìa cuốn sách Erasmus, 730 ngày du và học (*) mà cô và nhóm bạn thực hiện chuẩn bị ra mắt vào tháng 4.
Bốn ngày công tác tại bệnh viện dã chiến đã cho bác sĩ Phương ít nhiều trải nghiệm về công việc cách ly người về từ vùng dịch. Cô nói: “Thật ra cách ly chỉ nhằm bảo đảm sức khoẻ cho những ai trở về từ vùng có dịch, nếu có bệnh, họ sẽ được chữa trị kịp thời. Mong cộng đồng hiểu đúng, đừng kỳ thị, xa lánh những người này. Ngoài ra cách ly cũng góp phần bảo vệ cộng đồng”.
Dĩ nhiên, người cách ly đôi lúc cũng có những khó chịu, nhưng theo bác sĩ Phương do tâm trạng bực bội của họ vì bị cách ly lâu, ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.
Cô viết: “Cũng mong mọi người hiểu, đâu có ai muốn đi cách ly đâu. Các nhân viên ở đây cũng cố gắng chu cấp đủ nhu yếu phẩm cho mọi người, từ khẩu trang (có khi ở ngoài còn không được đủ hai cái/ngày như ở đây đâu), cơm đủ ba bữa, xà bông Lifebuoy tắm gội, khăn giấy, khăn tắm, cà phê, nước ngọt, sữa, mì gói… Wifi điện nước đầy đủ. Kể cả cái giường của mọi người cũng là giường y tế mới tinh còn chưa khui bọc ni lông, nghe đồn mua mấy chục triệu lận đó. Tất cả hoàn toàn miễn phí”.
“Chỉ mong mọi người hợp tác và ở đủ ngày rồi về. Bệnh viện dã chiến mà, cố gắng tới đâu cũng làm sao bằng nhà mình được. Chính sự hợp tác ở lại của người cách ly là góp phần rất lớn vào công tác phòng chống Covid-19 của Việt Nam đó. Mà thật ra, đa phần người cách ly ở khu 6 của mình hay khám cực kỳ dễ thương luôn. Mọi người luôn nói câu: “Cảm ơn bác sĩ” khi mình ra khỏi phòng. Các bé du học sinh Hàn ở phòng 1 còn hay nói: “Bác sĩ cố lên, chống dịch cố lên”, nghe vừa buồn cười vừa vui. Những chuyện nho nhỏ, đôi khi lại là sự động viên rất lớn trong hoàn cảnh khó khăn. (trích status). Hơn hai tuần sau chuyến đi chống dịch tại bệnh viện dã chiến Củ Chi, bác sĩ Phan Minh Phương lại có mặt ở bệnh viện điều trị Covid-19 Cần Giờ. Cô gái trẻ lạc quan và yêu đời này lại truyền đi những thông điệp tích cực:
“Cám ơn các bạn đã chia sẻ những cái nhìn tích cực và đầy thiện cảm về chuyện cách ly. Bản thân từng làm ở bệnh viện dã chiến Củ Chi và giờ là bệnh viện điều trị Covid-19 ở Cần Giờ, mình thấy ngoại trừ 1 – 2 ngày đầu thiếu thốn, những ngày sau đó mọi người đều cố gắng chu toàn mọi nhu cầu cho người cách ly.
Cơm nước nói thiệt mình thấy còn ngon hơn cơm căng tin bệnh viện mình luôn á. Mà mình ăn chung với mọi người ở đây chứ không phân biệt gì đâu nha. Chưa kể, nếu bạn cách ly ở những trung tâm phía trong thành phố là tha hồ order đồ ăn, trà sữa khắp mọi nơi luôn. Nên bạn chịu khó ở cho đủ 14 ngày, xem như là “học kỳ trong quân đội”, vừa giúp bản thân và giúp cộng đồng. Nhiều người ở ngoài không biết, hay nói Việt Nam giấu dịch, giấu số liệu, Việt Nam tô hồng mọi thứ để che mắt người dân. Mình thấy chả có tý tẹo nào. Xã hội giờ toàn người giỏi, làm như dễ lừa lắm ý. Lý do đôi lúc đưa tin ra ngoài trễ (cùng lắm nửa ngày) là vì cần để viện Pasteur xác nhận và để công an có thời gian đi tìm những F1, F2, hay phong toả khu vực có người nghi ngờ đó”.
“Và nếu sau đó ra viện tuỳ tấm lòng mà bạn có thể giúp đỡ ngược lại cho quỹ chống dịch của nhà nước nè, xem như là tiền ăn, tiền vật dụng cá nhân của bạn trong 14 ngày qua. Mình nghĩ không nhiều gì đâu, nhưng mỗi người một chút sẽ có ích cho công tác phòng chống dịch”.
An Nhiên (theo TGHN)
———————–
(*) Erasmus – 730 ngày du và học được viết bởi 17 tác giả đạt học bổng toàn phần Erasmus Mundus của Liên minh châu Âu (E.U) với trải nghiệm sống ở 25 thành phố trên thế giới. Sách là những mảnh ghép đa dạng nhiều màu sắc của cuộc sống DU & HỌC, có ích cho những ai có ý định hoặc chuẩn bị du học.
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này