15:35 - 08/04/2018
Thaton, lên đồi cao ngắm sông dài
Thaton, có đến hai Thaton lận. Một bên xứ Miến, là cố đô lừng lẫy một thời, tôi cũng từng ngang qua nhưng chưa dừng lại.
Còn một ngôi làng Thaton nhỏ xíu lặng lẽ khác bên này đất Chùa Vàng. Rất ít khách du tìm đến nhưng buổi đó tôi phải lặn lội lên xuống tới ba chuyến xe mới tới được. Từ bỏ miền thiên đường du lịch Pai danh giá nức tiếng, tôi rị mọ
tìm tới miền sơn cước hẻo lánh vì đi theo tiếng gọi của dòng sông – Mekong, rồi sẽ thành Cửu Long cuộn sóng đổ về bên đất mẹ. Để ngày chia tay ra đi vẫn mãi vấn vương.
Đi theo tiếng gọi dòng sông
Mùa xuân đó lang thang bắc Thái, tôi đáp xuống Pai xinh đẹp, mà thường điểm đến sau đó của du khách sẽ là thành Mae Hong Son quanh năm ba mùa sương khói hay đóa hồng phương bắc Chiang Mai mộng mơ. Đêm quán vắng lâng lâng cảm giác đơn độc nơi xứ người, lơ đãng lật sách. Chợt thấy cái tên thương mến Mekong, bèn quyết định chuyển hướng cho hành trình sáng mai.
Từ Pai, tôi lên chuyến sáng xe đi Chiang Mai, xuống lưng chừng đường ở ngã ba Ban Mae Malai đón chuyến songthẻo (giống xe lam mình) chạy hướng ngược lại đi Fang. Xuống Fang, nhờ sự giúp đỡ của người phụ nữ dân tộc Lishu nhiệt tình, tôi chen lên chiếc songthẻo khác đi Mae Ai, lướt qua trung tâm huyện một hồi xa mới tới Thaton khi mặt trời sắp khuất lấp sau rặng núi chở che làng nhỏ.
Tất cả chỉ vì đọc thấy ở Thaton có chuyến phà xuôi Mae Kok đổ ra Mekong đoạn gần Tam Giác Vàng khét tiếng. Vừa được lênh đênh trên dòng nước rồi sẽ về sông Mẹ, vừa tới được chốn lừng danh thì còn gì bằng, nên mới hành xác vậy. Thực ra, từ Chiang Mai có xe đi Thaton, nhưng chỉ vài chuyến đầu ngày, còn tôi nhảy ngang xương từ Pai, nên phải chịu phận long đong!
Bắt nguồn từ bang Shan, Miến Điện, Mae Kok qua Thái, rồi đổ ra Mekong ở Sop Kok, Chiang Saen, Thái Lan, mà chỉ đi thêm tý nữa là tới Sop Ruak, tên cúng cơm ít nghe tới của vùng ngã ba sông Tam Giác Vàng. Ngày xuân chưa mưa lò dò tới xui rủi thay phà lớn không đi được vì sông cạn. Chỉ có đò nhỏ, canô mà đi một mình tôi không bao nguyên chuyến nổi. Tìm quẩn quanh khách sạn, lữ điếm có nhóm khách nào để ké – cũng không. Thế là vô duyên với hành trình lênh đênh Mae Kok vậy. Buồn lắm. Nhưng qua rất mau, vì Thaton nhỏ xinh tặng cho khách những hay ho khác, như đền bù cho chuyến phà lỡ hẹn!
Lên đồi cao ngắm dòng sông xuôi nước về Mekong
Quăng cái balô cõng khuân sáng chiều giờ vô lữ điếm Naam Waan nhỏ xíu đầy hoa cỏ, tôi hướng tới Thaton Beach đã nghía thấy lúc nãy trên đường hỏi thăm thông tin tàu đò, kiếm nơi nghỉ ngơi. Ngộ sao giữa núi rừng cũng có beach – bãi biển, dù đó là hương danh người địa phương tặng cho triền cát ven sông mùa nước cạn, cũng là nguồn cơn “nỗi bất hạnh” của tôi. Đông vui lắm, xanh đỏ rộn ràng, người người tấp nập lội bơi, nghỉ ngơi, ăn uống, đờn ca… Hòa theo cùng người quê, nỗi buồn trôi mau theo Mae Kok về đâu mất dạng. Niềm vui cuốn miết chân giang hồ đến khi ngày đã sang vẫn còn lang thang phố cùng bạn mới miền sơn cước. Nhưng vẫn còn nhớ lời tự hứa mai sớm lên đồi cao ngắm mùa xuân Thaton.
Nằm trên nhiều ngọn đồi kế nhau, Wat Thaton là cụm thiền viện, chùa chiền lớn nhất miệt này. Gồm 9 tầng, thực ra là 9 cụm tháp chùa cách biệt nhau, từ thấp lên cao, ở các ngọn đồi trong khuôn viên rộng đến 65 hecta. Nên nói thiệt là tới tầng 7 đã ná thở, nhìn bảo tháp lóng lánh trên cao của tầng 8, chứ chưa nói đến pho tượng Phật sừng sững góc xa hơn của tầng 9, đã tính buông xuôi, ca vang lên bài “thôi về đi…”. Nhưng rồi tiếng gọi mùa xuân, cỏ hoa, nhất là nỗi sân si rằng lên tới đỉnh cao sẽ được tưởng thưởng tầm nhìn panorama hoành tráng… nên lê lết bước. Mãi rồi cũng tới được tầng cuối, nhận được hết mọi thứ như trông chờ. Thêm cả niềm tự hào khi là người duy nhất cuốc bộ lên đỉnh trong sáng đó, khi vài nhóm khác kể cả các bạn Âu Mỹ cũng phải lên đó bằng xe.
Mùa xuân sơn cước thả mù sương lãng đãng xuống núi rừng và dòng sông dù nắng đã trưa trờ trưa trật. Mae Kok uốn lượn giữa những nương đồng, bên mấy con đường đất tươi đỏ, mấy xóm bản nhà sàn mái tranh vách nứa sao thân quen lạ. Chấm phá điểm tô với những mái chùa, bảo tháp, tượng Phật vàng lóng lánh… thêm nét duyên Thaton. Buổi xế trưa chia tay vội để bon chen theo cung đường mới bù lỗ cho “thất bại” Thaton, vẫn thầm hẹn một lần khác lại về. Dĩ nhiên sẽ không phải mùa xuân nước cạn. Nên xem như kỳ này là lần gặp nhau cuối cùng ở mùa xuân Thaton. Nên buổi chia tay bên cái chòi tranh ven Mae Kok ngày xuân đó mới nồng nàn làm sao!
bài, ảnh Thái Hoãn (theo TGTT)
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này