10:13 - 19/01/2017
Hồng Hạc, tản mạn về một cánh chim
Ăn quận 5 – Nằm quận 3 – Hát ca quận 1… Dân gian bảo vậy.
Chả là đã nghe nói từ lâu mà phải có duyên như vừa rồi mới bén. Đặt chân xuống phi trường buổi trưa, buổi tối đã tất bật đi xem… Quỷ, hiện lên đúng vào Giờ của Quỷ. “Quỷ” thật chứ, làm sao mà chưa hề lên sân khấu bao giờ, tám diễn viên son trẻ này lại có thể diễn xuất thần kỳ như vậy. Lột tả, tự nhiên, truyền cảm.
Các vai
Nghe nói đào thương thường dễ diễn. Chắc là cứ âu sầu tỉ tê thì thế nào cũng vắt được nước mắt của quý bà. Nhưng đổ nước mắt của chính mình ra thì phải sống trọn vẹn tâm hồn trong vai người mang nặng nỗi niềm. Đó là vai Thanh Xuân, vợ Phan Bảo. Cảnh nghe chồng kể lòng thương yêu, lo lắng, sống cho và vì vợ, và trách chị sao có loại bạn như Tám cà-phê; để phản đối không lời, chị rung lắc rổn rảng đám bạn âm thầm của mình là xâu hạt đậu khô, nhìn mà lạnh ở lưng. Đó là hình ảnh người đàn bà cô đơn tột độ, thất vọng tột cùng mà diễn viên đã cho người xem cảm nhận được.
Và vai hài mới thực tình khó diễn, nhất là khi nó có mặt hầu như trong mọi thể loại kịch Việt Nam. Trong Giờ của Quỷ, khán giả có thể cười thoải mái ít gượng gạo hơn, vì Tám Cà-phê đúng là nhân vật đỏng đảnh, ỏn ẻn, tò mò, già chuyện, trong vẻ giản dị, hồn nhiên mà ta thường thấy ở những nơi như ở đây. Người vào vai còn đạt ở chỗ phát ra được những tiếng trong cổ họng cực kỳ duyên dáng.
Phan Minh buông thả, bùi bụi, bị chính anh ruột nghi oan là kẻ giết người, diễn đạt thật hoàn hảo tuyệt vời, rõ ràng chẳng có vẻ gì “đóng kịch”.
Tóm lại, với những đạo diễn, những nhà biên kịch có tài năng, có tâm hồn, có can đảm này, thật đáng trân trọng. Và với các diễn viên này, non trẻ mà tiềm tàng này, thật đáng mến yêu khích lệ, dù chỉ là nghiệp dư, với một đời sống chắc chắn là rất bận rộn bên ngoài sân khấu.
Giờ của Quỷ hay Giờ của Người?
Ra về, nhà tôi bảo thích xem kịch như vậy hơn là Théâtre de boulevard bên Tây (tạm dịch là Kịch đường phố, dễ dãi, gây cười), vì có chủ đề, nói lên được cái gì của xã hội. Mà xã hội mình chắc có nhiều điều mới, cũ phải nói – để cùng nhau thấy, cùng nhau góp ý, cùng nhau xây dựng. Khi nghe kịch phóng tác, đã có hơi sợ: liệu những vấn đề xã hội bên Tây có đưa vào xã hội ta được không? Nhưng ở đây có vẻ ổn: chùm vấn đề này (tình yêu và cá tính, tình yêu và hoài bão, tình yêu và sự nghiệp, tình yêu và hy sinh…) đã có mặt ở đây rồi, ít ra là trong một giới nào đó.
Giờ của Quỷ hay Giờ của Người? Bởi vì với tất cả tâm tình, uẩn khúc, hoài bão, tham vọng, ẩn ức, nghi ngại… cái chùm mâu thuẫn mà vở kịch lột ra trần trụi đã nằm sẵn đấy, như một quả bom chỉ chờ nổ, nếu không vào dịp “quỷ” này, thì sẽ có một dịp khác. Những tính cách rất Người, những điều mà trong cuộc sống hàng ngày ít khi người ta nhắc tới, nếu không muốn nói là né tránh, chôn vùi một nơi nào đấy, bởi những lý do cũng rất Người!
Vở kịch này cũng là một dịp “vỡ đất” chăng? Có thể đấy cũng là kỳ vọng kín đáo và gợi ý sâu sắc của nhà soạn kịch. Trên giấy, trên sàn quay hay trên sân khấu, Việt Linh đều muốn khơi gợi một điều gì. Vả chăng nếu không nói lên vấn đề xã hội thì đâu còn hơi hướm Việt Linh?
Xuân Sương
Theo TGTT
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này