09:48 - 25/08/2018
Cà phê sáng thứ Tư: Nước mắt Ánh Viên
Sáng 12/8, nhân xuất bản quyển “Ánh Viên – Từ zero đến hero: Câu chuyện nhà vô địch”, thầy trò kình ngư Ánh Viên có buổi giao lưu ấm áp với độc giả tại đường sách Nguyễn Văn Bình.
Buổi giao lưu không chỉ là dịp để Ánh Viên tâm sự về những vinh quang đã gặt hái, mà cả những câu chuyện đời thường cảm động, những gian truân phải đánh đổi, vượt qua để đi tới vinh quang. Dù chưa đọc sách, nhưng tôi đã mến mộ “cô bé” từ hàng loạt thông tin trước đó; rằng với xuất thân bình dị như bao đứa trẻ miền quê, Ánh Viên đã được thầy Đặng Anh Tuấn dày công đào luyện, sẻ chia, giúp em làm nên những kỳ tích phi thường.
Sau thành công lớn tại SEA Games 2015, nơi Ánh Viên giành đến tám huy chương vàng cá nhân, nhiều người băn khoăn liệu “cô gái thép” của Việt Nam – như cách gọi âu yếm của truyền thông – có thể duy trì được thành tích ấn tượng như thế hay không ở Jakarta. Cho dù Ánh Viên nói: “Tôi kỳ vọng vào nội dung 400m hỗn hợp sở trường của mình, vì tôi đã tập luyện tốt. Thành tích nội dung này của tôi trong tập luyện là 4 phút 36 giây, và tôi hy vọng sẽ vượt qua được thành tích đó để đổi màu huy chương”. Cho dù theo dự báo của huấn luyện viên Anh Tuấn, “kình ngư” của chúng ta sẽ còn ở phong độ cao từ 5 – 6 năm nữa, và mục tiêu quan trọng nhất hiện nay của họ là huy chương vàng ở đại hội thể thao ASIAD – nơi Ánh Viên chỉ đạt hai giải đồng năm 2014. Thì với tôi, Ánh Viên sẽ luôn luôn “thắng” trong ý nghĩa cao nhất của mọi thời chinh chiến: em đã có những giọt nước mắt dằn vặt sau chiến thắng.
Đó là tối 9/6/2015, ở chung kết nội dung 200m bướm, Ánh Viên hoàn thành với thời gian 2 phút 11 giây 12, giành huy chương vàng và phá kỷ lục SEA Games. Sau khi về đích, cô gái yêu của chúng ta đã bật khóc: “Tôi khóc không phải vì giành được huy chương vàng và kỷ lục SEA Games, mà vì trong lúc thi đấu đã mắc một số lỗi. Tôi không hài lòng khi bản thân lại có sai lầm như vậy, ngay cả khi chiến thắng”. Quyển sách mới ra rất thoả đáng khi đặt Ánh Viên vô vị trí “anh hùng”. Và tính “anh hùng” cao nhất, đáng khâm phục nhất của Ánh Viên là ở chỗ, anh hùng không quên lỗi bản thân sau chiến thắng; dù lỗi đó không gây hệ luỵ cho xã hội. Với tôi, “nước mắt Ánh Viên” – những giọt nước mắt dằn vặt sau chiến thắng – là một nhắc nhớ/tên gọi mới về cái dũng, cái tâm và cái đẹp của con người.
Việt Linh (theo TGTT)
Ý kiến của bạn về bài viết
Không có chức năng bình luận cho bài viết này